Cú đánh vào gáy Thành Luân của Leo Artur ở phút 59 trong trận đấu bù vòng 20 giữa Bình Định và CAHN đã khiến cho nhiều người ngạc nhiên. Thuyết âm mưu và sự hồ nghi bỗng nhiên ập đến khi CAHN chỉ còn chơi với 10 người. Trước đó, đội bóng ngành công an còn gây bất ngờ khi chỉ mang vỏn vẹn 16 cầu thủ đến đất Võ. May thay, CAHN đã thắng, thậm chí thắng với tỉ số không tưởng. Nhờ thế, thuyết âm mưu, sự hồ nghi kia cũng biến mất.
Đôi khi trong bóng đá, chúng ta không thể định nghĩa, phân tích tình huống A hay B là như thế nào, đúng hay sai, đẹp hay xấu… Nhưng giữa cái sân khấu bốn mặt ấy, khán giả họ “cảm” được, nhìn được những gì đang diễn ra. Cho nên sẽ khó tránh khỏi những ánh mắt dèm pha cũng như thái độ soi xét từ người hâm mộ. Cũng dễ hiểu tại sao, Leo Artur lại trở thành nhân vật bị “dòm ngó” và phải nhận nhiều chỉ trích sau chiếc thẻ đỏ không đáng nói trên. Tất nhiên, câu chuyện cũng chỉ… dừng lại ở đó. Các nhà phân tích chuyên môn hay dư luận không thể phán xét một sự việc theo kiểu “thầy bói xem voi”.
V.League cuối mùa đã và đang xuất hiện “1001” câu chuyện cùng những tình tiết khó lường. Thật khó cho các nhà làm giải khi bị “mắc kẹt” ở giữa những câu chuyện không tên. Chắc chắn, họ không thể gửi một công văn nào đó, hô hào các đội bóng đã trụ hạng “chiến” tới cùng. Họ cũng chẳng thể ra công văn A, B hay C nhắc nhở thái độ thi đấu của các cầu thủ khi tất cả đã và đang trải qua một mùa giải kéo dài và phía trước là kỳ nghỉ hè vẫy gọi… Bây giờ, người ta chỉ còn chờ ý thức và thái độ của các ông chủ đội bóng, người chơi, những nhân vật quyết định số phận không chỉ cho một trận đấu mà cả… một giải đấu.
V.League cuối mùa, những cảm xúc tương phản giữa đỉnh cao và vực sâu, giữa kẻ khóc người cười, hay những “drama” liên quan đến kim tiền lẫn tình cảm…. Đó đều là một phần của bóng đá và chúng ta phải làm quen, phải “sống chung” với nó và đôi khi phải chịu đựng trong việc sàng lọc thông tin.