Hay nói chính xác thì, với những gì đã thể hiện ở mùa này, giới chuyên môn và NHM kỳ vọng nhiều vào việc thầy trò Lucho sẽ làm được giống như Real Madrid của Zinedine Zidane giai đoạn 2016-2018, hay chí ít cũng sẽ bảo vệ thành công chức vô địch cúp C1 một lần. Bởi PSG sở hữu một đội hình đồng đều, trẻ trung trải đầy trên cả ba tuyến. Thậm chí, nhiều cầu thủ vẫn còn chưa được khai phá hết tiềm năng, cộng thêm tài thao lược của Enrique khiến PSG có thể mở ra một kỷ nguyên hoàn toàn mới trong nhiều năm tới.
Trên đỉnh vinh quang
Trong ánh hào quang chiến thắng, Enrique đã đổi chiếc áo đen đặc trưng của mình lấy một chiếc áo phông có dòng chữ “Những nhà vô địch châu Âu”. Nhiều người khác cũng làm như vậy. Giới mộ điệu tự hỏi liệu PSG có in chúng vào năm 2011, khi Qatar Sports Investments (QSI) mua lại CLB từ Canal Plus, và cất chúng trong tủ đồ ở sân Parc des Princes kể từ đó không.
Một tham vọng ấp ủng suốt 14 năm qua cuối cùng đã được hiện thực hóa tại Munich một cách thật ấn tượng. Sau những lần sụp đổ hàng năm, những lần suýt thành công, những bàn thắng muộn của Sergi Roberto và Marcus Rashford, là chiến thắng hủy diệt 5-0 trước Inter, theo cái cách mà những đội bóng quyền lực và quý tộc nhất châu Âu cũng chưa chắc đã làm được.
Hóa ra Arne Slot đã đi trước một bước khi gọi PSG là đội bóng xuất sắc nhất châu Âu ở thời điểm hiện tại. Trong những tháng ngày tiếp theo, nhiều người khác cũng đi đến kết luận đó. Đội bóng từng bị bóp nghẹt, bị sụp đổ ở giai đoạn quan trọng của Champions League đã đạt đến đỉnh cao vào thời điểm then chốt nhất; bản thân điều đó là bằng chứng cho cuộc cách mạng mang tên Luis Enrique. Cuộc cách mạng văn hóa của ông đã dẫn đến việc chấm dứt việc tìm kiếm những siêu sao và xây dựng một đội bóng trẻ thay vào đó giành chiến thắng.
Một đội cho tương lai
Theo truyền thống, các đội trẻ tỏa sáng ở châu Âu sẽ tan rã sau một năm đại thành công do đội hình sẽ bị xâu xé trên TTCN. Nhưng PSG có đủ mọi phương tiện để đảm bảo an toàn cho tất cả các tài năng trẻ của mình và vẫn không bị các tên tuổi lớn trong làng bóng đá châu Âu cuỗm mất.
Ajax năm 1995, đội đã tạo ra sự phấn khích tương tự và đã cố gắng trở lại trận chung kết năm 1996, song đã bị “cướp bóc”, “tàn phá” đội hình sau phán quyết Bosman và biến mất khỏi bản đồ bóng đá châu Âu trong suốt hơn hai mươi năm. Bởi đến mùa 2018/19, đội bóng Hà Lan mới xuất hiện ở bán kết sân chơi danh giá nhất châu lục.
Lý thuyết về sự khởi đầu của một sự thống trị là không chắc chắn, nhưng hấp dẫn và gợi mở. Mọi thứ sẽ phụ thuộc vào khả năng tiếp tục phát triển và “tiêu hóa” thành tích này của PSG, và vào cách các đối thủ của họ phản ứng.
Man City đang trong quá trình tái thiết, Real Madrid sẽ trang bị thêm vũ khí mới dưới tầm ảnh hưởng của Xabi Alonso, và Barca cũng đang tìm cách tân trang hàng phòng ngự. Trong quá khứ, những sử thi châu Âu cho các CLB Pháp chưa bao giờ là khởi đầu của bất cứ điều gì: Monaco đã mất một nửa đội hình vào năm 2004, và OM năm 1993, cũng tan đàn xẻ nghé sau vụ bê bối mua bán độ ở trận gặp Valenciennes.
Song, PSG khác tất cả những cái tên nói trên. Những tài năng trẻ Desire Doue, Khvicha Kvaratskhelia, Joao Neves, Vitinha, Nuno Mendes, Bradley Barcola, Warren Zaire-Emery… vẫn sẽ ở lại Parc des Princes những mùa tới, mà không bị các gã khổng lồ châu Âu nhòm ngó.
Một HLV toàn năng
Enrique đang bước vào cuối mùa giải thứ hai của mình, tại một CLB mà không có HLV nào ở lại hơn 3 mùa giải liên tiếp trong suốt 40 năm qua. Và Lucho là trung tâm của dự án thể thao tại PSG. Trước mắt và hiện tại, ông không có nhiều lý do để trăn trở. Bởi ông sở hữu tất cả quyền lực, hoặc gần như vậy. Đường dây trực tiếp giữa các cầu thủ với Doha và Nasser al-Khelaifi không còn tồn tại nữa, và sự hợp tác của ông với Luis Campos đủ tích cực để trở thành động lực thúc đẩy việc gia hạn hợp đồng của vị cố vấn đặc biệt người Bồ Đào Nha.
Lòng trung thành lâu dài hiếm hơn trong bóng đá hiện đại, nhưng Jurgen Klopp chỉ cảm thấy năng lượng của mình cạn kiệt sau tám mùa rưỡi ở Liverpool, và Pep Guardiola đang xây dựng lại đội bóng khi bước vào mùa giải thứ mười của ông tại Man City. Lý do? Tất nhiên là kết quả, nhưng cũng là quyền lực tuyệt đối đối với một “ông bầu”, quyền tự do làm việc. Đối với Lucho, ông có mọi thứ để tiếp tục giành chiến thắng ở đây.
Qatar sẽ tiếp tục đồng hành
Quốc vương Qatar, Tamim bin Hamad al-Thani, không có mặt ở Munich, nhưng chiến thắng của PSG cũng là chiến thắng của nhân vật đặc biệt này. Trong nhiều giai đoạn ở mùa 2024/25, có không ít tin đồn về việc QSI sẽ rút vốn khỏi PSG, làm dấy lên những thông tin cho rằng ĐKVĐ Ligue 1 sẽ không còn sự hậu thuẫn tài chính.
Thế nhưng, sau khi đầu tư hàng triệu euro cho chuyển nhượng, xây dựng lại đại bản doanh, giới chủ Qatar đã lên kế hoạch cho ra đời một SVĐ lớn, xứng tầm với vóc dáng của một nhà vô địch châu Âu. "Tôi hy vọng đây là khởi đầu của một điều gì đó, nhưng chúng tôi sẽ rất khiêm nhường. Chúng tôi là một đội bóng rất trẻ và điều đó có nghĩa là chúng tôi đang đi đúng hướng", chủ tịch Al-Khelaifi nói về tương lai của PSG sau chức vô địch Champions League.
Một phong cách đặc trưng
Cách PSG thống trị châu Âu đặt ra câu hỏi về sự phát triển lâu dài trong phong cách chơi bóng của họ. Tất cả các đội thống trị với một phong cách chơi cụ thể, trái ngược với chủ nghĩa thực dụng gần đây của Real Madrid, đã ảnh hưởng đến bóng đá châu Âu.
Sau lối chơi pressing của Arrigo Sacchi, sự kiểm soát của Johan Cruyff và Pep Guardiola, đến thời bóng đá tổng lực của Luis Enrique? Chúng ta cảm nhận được điều đó rất rõ ràng ở mùa này: lựa chọn tài năng, nhưng với điều kiện cũng phải có cường độ, chăm chỉ phòng ngự và tinh thần đồng đội, và bỏ qua tuổi tác. Hoặc ngược lại, tìm kiếm những cầu thủ tiềm năng để rèn giũa, thay vì những ngôi sao đã thành danh.
Thế giới vẫn phải chờ xem liệu Lucho có duy trì được phong cách “tổng lực” này hay không, có duy trì được chính sách tuyển dụng và đào tạo vừa qua hay không. FIFA Club World Cup 2025 diễn ra trong 2 tuần nữa sẽ phần nào mang đến đáp án cho những câu hỏi này.